Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

Thơ Chung Ho Sung + Jeong Cheol


Chung Ho Sung (hoặc Jeong Ho-seung, tiếng Hàn: 정호승) – là nhà thơ, nhà văn người Hàn quốc sinh ngày 3 tháng 1 năm 1950. Ông được nhiều giải thưởng Văn học của Hàn Quốc.


CẬU BÉ – ĐỨC PHẬT

Trong sân trước Bảo tàng quốc gia Gyeongju
Gần khu vườn có đầy hoa balsam nở
Có những tượng Phật không đầu bằng đá
Rực rỡ lên dưới ánh nắng mặt trời.

Những học sinh tiểu học có kỳ nghỉ hè
Các em vừa bước ra từ những xe du lịch
Liền chạy đến phía sau bức tượng Phật
Ghé đầu của mình vào những bức tượng kia.

Những cậu bé – Đức Phật thật dễ thương
Dù chỉ là một lần, trong đời mình có dịp
Được hóa thành Đức Phật
Nên trước đây Phật đã chặt đầu mình…
  

Tượng Phật ở Bảo tàng quốc gia Gyeongju

NGƯỜI MÀ TÔI YÊU

Tôi không thích người đàn ông mà không có bóng
Tôi không thích người đàn ông nào ghét bóng.
Mà chỉ thích người trở thành bóng của cây.
Ánh mặt trời trong suốt rõ ràng khi có bóng.
Nếu như ngồi trong bóng dưới hàng cây
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua từng lá mỏng
Thì khi đó thế giới này tuyệt vời!

Tôi không thích người mà không nước mắt
Tôi không thích người mà không yêu nước mắt
Mà chỉ thích người biến thành nước mắt đầy vơi
Niềm vui – sẽ chẳng là niềm vui nếu không nước mắt
Còn tình yêu chẳng lẽ thiếu đi nước mắt vơi đầy?
Khi tôi ngồi trong bóng dưới hàng cây
Tôi nhìn một người chùi nước mắt cho người khác
Thì đấy là một cảnh tuyệt vời! 



 Jeong Cheol (tiếng Hàn: 정철; Hán Việt: Trịnh Triệt, 18 tháng 12 năm 1536 – 7 tháng 2 năm 1593) – nhà thơ Hàn Quốc.

Jeong Cheol (Trịnh Triệt), hiệu Tùng Giang sinh ra ở Hán Thành (Seoul ngày nay) vào năm 1536. Năm 27 tuổi, tức vào năm 17 đời vua Meongjong (Minh Tông), ông thi đỗ Trạng Nguyên và ra làm quan. Ông làm thơ tiếng Hán, thơ Sijo (시조 - thời điệu) và thơ Gasa (가사). Trịnh Triệt được coi là một trong những thi hào dân tộc của Hàn Quốc.

Tác phẩm:
-Songgang jip (송강집, 松江集)
-Songgang gasa (송강가사, 松江歌辭)
-Songgang qyuljipchurokyusa (송강별집추록유사, 松江別集追錄遺詞)
-Muncheonggongyusa (문청공유사, 文淸公遺詞)
-Seohadangyugo (서하당유고, 棲霞堂遺稿)


Một số bài thơ Sijo

**1
Ta muốn đập vỡ tung con tim say đắm của mình
Để cho mỗi phần sẽ trở thành một ngôi sao sáng.

Để những ngôi sao cháy lên giữa trời cao lồng lộng
Và tỏa sáng trên đầu ta đến mãi ngàn năm.

Để những ngôi sao tỏa sáng nơi người yêu dấu đang nằm
Và chiêm ngưỡng gương mặt đẹp xinh của người ta yêu mến.


**2
Có hai vị Phật bằng đá
Khỏa thân, đứng ở bên đường.

Nhiều khi bão tuyết, gió sương
Và mưa rào quất lên tượng đá.

Đừng ghen tỵ! Đá làm sao hiểu rõ
Sự biệt ly của những người trần.


**3
Trên những bông hoa màu sắc tươi rói
Hai con bướm vàng luôn ở bên nhau.

Giữa những cây liễu ngậm ngùi tức tưởi
Hai chim vàng anh luôn ở bên nhau.

Mọi sinh vật sống luôn ý hợp tâm đầu
Chỉ mình tôi cô đơn trên thế giới.


**4
Một khi cha mẹ của anh còn khỏe mạnh
Hãy phụng dưỡng mẹ cha theo lệ của người trần.

Kẻo khi mẹ cha đã giã từ cõi tạm
Thì là khi quá muộn để ăn năn.

Có một điều cần ghi khắc làm lòng
Có mẹ có cha phải nhớ lo phụng dưỡng.


**5
Bạn hãy tin những lời tôi
Thiếu bạn làm sao tôi sống!

Chỉ nhờ bạn mà tôi quên lãng
Những khổ đau, cay đắng ở đời.

Vậy thì tại vì sao mà tôi
Lại chia tay với bạn?
_________
*Nhà thơ trò chuyện với rượu. 


**6
Tôi có vững trên đôi chân này
Hay tôi say – dù sao vẫn thế.

Tôi có bầu rượu hay không có
Tất cả đều về cát bụi mà thôi.

Hãy nhẹ nhàng với tôi, vua quan ạ
Vì tôi vẫn rất tin ở cuộc đời.


**7
Ai đến và ai đã ra đi
Xin đừng ai hối tiếc.

Ai tỉnh táo còn ai say sưa
Xin chớ nhạo cười, khinh miệt!

Giữa trời nắng tôi mang áo khoác
Thì đâu phiền muộn gì ai?


**8
Con hạc bay khỏi cây dương của ta
Chim bay xa, xa mãi.

Ai biết được liệu chim có quay về
Khi bay về nơi xa xôi như thế?

Đến và đi – vẫn biết đời là vậy
Nào ta cùng nâng cốc với bạn bè!


**9
Chiếc bóng trôi trên mặt nước lao xao
Đi trên cầu một nhà sư già cả.

Xin nói giùm, đường đi ra hết cả
Giờ con đường của sư hướng về đâu?

Chân vẫn đi, giơ cây gậy lên cao
Sư chĩa vào giữa trời cao mờ tỏ.


**10
Tôi không có thời gian nhìn lại
Vào năm tháng đã trôi nhanh.

Có nhiều không việc tôi đã làm
Như một kẻ chơi bời, lãng tử?

Hóa ra chẳng có gì! Thôi đành thế
Làm kẻ lãng du đến hết đời mình.


**11
Mưa càng rơi nặng hạt
Thì sen càng mát mẻ hơn.

Kìa cánh hoa sen, hãy nhìn
Hoa sen không hề ướt.

Ta muốn tâm hồn thanh sạch
Như những cánh hoa sen. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét