Ko Un (tiếng Hàn: 고은, sinh ngày 1 tháng 8 năm 1933) – nhà thơ, nhà văn Hàn Quốc. Ông được coi là tác giả vĩ đại nhất của văn học Hàn Quốc thế kỷ XX. Ngoài thơ, ông còn viết tiểu thuyết, tiểu luận, các bài báo, kịch bản phim và dịch thơ cổ điển của Trung Quốc.
Theo mô tả của Peter Lee, ngoài khả năng viết khỏe, ông còn được đánh giá là tác giả có chiều rộng và chiều sâu của trí tưởng tượng, một bậc thầy hiếm có trong kỹ năng sử dụng ngôn ngữ. Tác phẩm của ông được dịch và xuất bản ở gần 20 quốc gia trên thế giới, trong đó có Việt Nam.
THƠ
Một ngày trong mọi ngày
Tôi nghĩ rằng hắn là vị khách.
Rồi một ngày khác
Tôi nghĩ rằng hắn là chủ của mình.
Người đời hay nói rằng
Mỗi cái ống khói
Đều mơ tỏa khói của mình.
Và hôm nay thì tôi biết rằng
Hắn chính
Là Thơ.
NGÀY TUYẾT RƠI
Ngày tuyết rơi
Tôi muốn thành một con chó trong làng
Mà không, tốt hơn
Là không biết gì hết cả
Giống như con gấu ngủ
Say sưa ở trong rừng.
Tuyết rơi ngày một nhiều hơn
Tuyết! Tuyết!
ĐẤY LÀ ĐIỀU THẬT DIỆU KỲ
Những gì mà tôi đã suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đã suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.
Những gì mà tôi đang suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đang suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.
Những gì mà tôi mong sẽ suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng sửa soạn nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.
Đấy là điều thật diệu kỳ!
Trong thế giới mà ta đang sống đấy
Đâu đó trong thế giới này…
Tôi là một trong số vô vàn người như tôi vậy.
Đấy là điều thật diệu kỳ!
Tôi là một trong số vô vàn người không quen biết.
Chớ khóc gì.
NÉT MẶT KHÓ HIỂU
Tôi mỉm cười với một người phụ nữ
Còn nàng thì vội hỏi tôi:
- Anh là ai?
Tôi tiếp tục mỉm cười
Còn nàng:
-Anh có nhầm tôi với người nào không đấy…
Tôi cảm thấy vô cùng bối rối
Hễ ai mỉm cười với đàn bà
Thì anh ta phải thực sự là ai?
BỨC THƯ ĐẦU TIÊN
Ngày mà bàn tay còn run rẩy
Anh đã viết bức thư đầu tiên…
Nhưng chẳng thể nào viết nổi cái tên em
Huống hồ là lời “yêu em” nữa chứ
Và anh đã đốt bức thư này trong suốt cả đêm.
Bởi vì còn tươi rói một vết thương…
Cái tên em không thể nào viết nối.
Tình yêu như một viên đá quí
Viên đá này có ánh sáng màu hồng
Và luôn luôn giống hệt ánh bình minh
Đến một ngày không thể nào xóa nổi
Cái tên em thành mơ ước diệu huyền.
Ngày anh viết được hai dòng trong bức thư đầu tiên
Thì ngày đó đã sinh ra một nhà thơ mới.
SỰ VIỆC RÕ RÀNG
Không có gì rõ ràng hơn sự báo tin người chết
Thất vọng nhanh hơn sự rùng mình khủng khiếp
Ta không gọi cái chết là kết thúc cuộc đời
Nhìn thấy người chết không để nước mắt rơi
Mà chỉ nghĩ đấy là nỗi buồn, là đau đớn
Và lễ nghi trong ngày cuối tận
Khi chúng ta hạ thấp quan tài
Đó là sự chia tay với cuộc đời.
Giữa chúng ta sự vĩnh hằng chẳng có
Mà chỉ là ly biệt tạm thời thôi.
Khi mưa đã ngừng rơi
Thì đàn chim vội vàng bay đến.
Cả người chết cũng như người sống
Nghĩ về nỗi đau của Chúa Giê-su
Nhưng đồng thời
Tin rằng Giê-su sẽ hồi sinh lại.